Chương12: Gặp Gỡ Nhau

****

Cẩn Ngọc Hồng ngồi xuống ghế ghỗ, Âu Dương Khả Lạc hít một hơi thật sâu. "Mẹ, ngồi mãi chán quá hay con đứng thử một chút nhé?"  

Cẩn Ngọc Hồng nghe xong nhìn cô, "Còn muốn sau này đi lại được thì ngồi im đó cho mẹ, ngồi trên xe lăn này đến khi vết thương lành lại thì muốn chạy nhảy kiểu nào thì mẹ cũng không ngăn cản."

"Gần một tháng rồi mà."

"Gần một tháng cũng chưa thể đi được. Chờ cuối tuần này mẹ dẫn con đi kiểm tra định kỳ."

Thuyết phục không được, Âu Dương Khả Lạc ngồi chơi, cô cầm điện thoại tự sướng vài kiểu.

Ngồi được một lúc Âu Dương Khả Lạc muốn đi vệ sinh, Cẩn Ngọc Hồng muốn đưa cô đi nhưng cô ngăn bà lại, để cho Mẫn Hoa đưa cô đi.

Mẫn Hoa đẩy Âu Dương Khả Lạc về phía nhà vệ sinh, đi đến trước cửa, "Chị để em ở đây được rồi." Mẫn Hoa gật nhẹ, chỗ này chỉ có một con đường duy nhất, nếu như có chuyện gì thì cũng chỉ có lối ra duy nhất thì nhất định cô ấy sẽ thấy được. "Vâng, tôi chờ tiểu thư ở đây."

Âu Dương Khả Lạc tự đẩy xe đến phòng vệ sinh, cô khó khăn đứng dậy ngồi xuống bồn vệ sinh.

Bên ngoài Mẫn Hoa đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh công cộng. Chợt có mấy thanh niên cợt nhả đi ngang qua thấy Mẫn Hoa đứng một mình, bọn họ nhìn nhau ra hiệu đi đến.

"Ây, em gái, sao lại một thân một mình đứng đây vậy." Một tên trong đám đó đến gần Mẫn Hoa.

Mẫn Hoa thấy bọn họ không có ý tốt thì đầy cảnh giác, "Tôi không quen biết anh."

"Sao lại lạnh lùng như vậy, bọn anh đây chỉ muốn đến hỏi thăm thôi mà." Tên quần bó hèn mòn giơ tay sờ gương mặt Mẫn Hoa.

Cô ấy bị doạ sợ hét lên đẩy bàn tay kia ra, bỗng có tiếng nói đằng sau quát lên. "Mấy người tính làm gì?"

Âu Dương Khả Lạc nhìn bọn chúng, đám người theo tiếng nói nhìn sang, đập vào mắt bọn họ là một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trên xe lăn, tức giận nhìn bọn họ.

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu hồng phấn tôn lên làn da trắng nõn, chân đi một đôi giầy màu trắng. Khuôn mặt trắng trẻo không nhiễm một chút tạp chất nào, bọn họ nhìn thật lâu Âu Dương Khả Lạc, "Người khiếm khuyết sao?"

Tên bên cạnh hèn mọn lên tiếng, "Đại ca, không ngờ ở đây xuất hiện một tiểu tiên nữ, nhìn vẫn còn mặt búng ra sữa."

Mẫn Hoa nghe thấy bọn họ nói không có ý tốt cộng thêm hành động vừa nãy của bọn họ đã doạ cô ấy, Mẫn Hoa đứng chắn trước Âu Dương Khả Lạc. "Mấy người tính làm gì? Có tin tôi hét lên không."

Tên quần bó bị chọc cười, "Cô hét lên đi. Đến lúc đó đừng trách tôi ra tay nặng."

"Mấy anh biết đây là ở đâu không? Anh đụng vào người không nên đụng." Mẫn Hoa hùng hổ doạ bọn họ. Đám người đó nghe xong không những sợ mà còn cười lớn hơn.

"Đáng sợ vậy sao? Vậy tao thử chóng mắt lên coi, người trước mặt tao là ai." Nói xong cầm lấy tay Mẫn Hoa kéo ra, "Ngoan, chiều lòng bọn anh, sẽ được thưởng."

"Anh mau buông chị ấy ra." Âu Dương Khả Lạc quát lên, cô muốn mình đứng dậy kéo Mẫn Hoa lại.

"Buông tôi ra." Mẫn Hoa giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh ta. Khoé mắt thấy có người muốn động vào Âu Dương Khả Lạc thì không biết lấy sức lực ở đâu ra đẩy tên đang kéo mình ra, "Bỏ ra!"

Tên cầm đầu muốn động tay động chân vào Âu Dương Khả Lạc, "Anh thấy em diễm mỹ tuyệt tục* anh đây rất thích, không thì đi chơi với anh đi."

*Diễm mỹ tuyệt tục là xinh đẹp mà không dung tục

Bên ngoài, Cẩn Ngọc Hồng không ngừng đưa tay xem đồng hồ, đã gần 20 phút rồi mà Âu Dương Khả Lạc vẫn chưa đi ra. Bà có dự cảm xấu, đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh công cộng.

Âu Dương Khả Lạc thấy anh ta muốn động chạm vào mình thì giơ tay đánh lên mu bàn tay anh ta, "Tránh xa tôi ra, mấy người đụng vào tôi, cả nhà tôi sẽ không để cho các anh yên." Đối phương bị đau, tức giận muốn tát lên mặt Âu Dương Khả Lạc.

"Xảy ra chuyện gì đây?" Đột nhiên có tiếng người truyền đến, Lục Thành Xuyên nhìn đám người bọn họ. Tên quần bó dừng tay quay đầu lại. "Mày là ai? Không liên quan đến mày. Cút."

Phía sau Lục Thành Xuyên có Bát Nam và Tống Long, anh quét mắt nhìn cô gái ngồi xe lăn, có lẽ do giằng co nên hai bên tóc mai rủ xuống, che đi một bên mặt xinh đẹp.

Nhưng cho dù như thế, vẫn đẹp đến mức chói mắt.

Mẫn Hoa thoát khỏi đám người đi đến Âu Dương Khả Lạc, "Tiểu thư, cô có sao không." Mẫn Hoa lo sợ cầm tay cô lên kiểm tra. Âu Dương Khả Lạc lắc đầu, "Em không sao. Chị có sao không?"

"Tôi không sao."

Thân thể cao lớn của Lục Thành Xuyên sừng sững đứng ở đó, khí thế bức người lại kéo tới.

Tên quần bó quan sát Lục Thành Xuyên, anh cao hơn hắn một cái đầu, anh ta quét mắt nhìn hai người đằng sau cũng bức người không kém. Hắn quan sát biết đây là người không dễ chọc, sợ là còn dây dưa thì người thiệt cũng chỉ có hắn.

"Đi." Đám đàn em nghe xong lời của đại ca thì hậm hực đi theo.

Bát Nam từ lúc đầu đến giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Khả Lạc, Bát Nam huých vai Tống Long, "Này, cô gái xinh đẹp kia là người mà Lâm An nhắc đến." 

Tống Long cũng quan sát Âu Dương Khả Lạc, chợt thấy quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.

Mẫn Hoa cẩn thận sửa sang Âu Dương Khả Lạc, lúc cô ấy cẩn thận xem kỹ hơn thì phát hiện trên cổ tay Âu Dương Khả Lạc bị bầm tím. Âu Dương Khả Lạc thấy cô lo sợ thì cười cười, "Em không có sao, mấy cái này nhằm nhò gì." Cô quét mắt lên nhìn ba người trước mặt. Nhóm thanh niên bất lương, trước mặt cô là thân hình cao lớn đứng ở đó. Lục Thành Xuyên đút tay vào túi quần đôi mắt đen thẳng tắp nhìn cô.

Môi mỏng cô khẽ mở, nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Cám ơn."

"Không có gì." Lục Thành Xuyên nhàn nhạt lên tiếng.

Bọn Bát Nam đằng sau muốn đến gần thì có tiếng người truyền đến, "Lạc Lạc?" Âu Dương Khả Lạc di dời ánh mắt ra phía sau bọn họ, Cẩn Ngọc Hồng nhìn đám người trước mặt, đi ngang qua đến chỗ Âu Dương Khả Lạc, "Mẹ."

"Chuyện gì thế này?"

"Không vấn đề gì đâu ạ."

Cẩn Ngọc Hồng nghe xong liếc mắt sang Mẫn Hoa, "Có người muốn gây chuyện hả." Bà nhìn Mẫn Hoa lo sợ gật đầu, Cẩn Ngọc Hồng quay người lại, "Các cậu là ai?" Bà nhìn nhóm người trước mặt.

"Mẹ, bọn họ không phải người xấu, vừa nãy bọn họ giúp con đuổi đám người xấu đi." Âu Dương Khả Lạc thấy bà định khởi binh vấn tội thì lên tiếng giải thích.

Cẩn Ngọc Hồng nghe xong thì nhìn con gái, trên mặt đầy lo lắng, "Có bị sao không?"

"Không sao ạ, mẹ đừng lo lắng."

Bà nghe xong thì yên lòng, Cẩn Ngọc Hồng mở lời, "Các cậu giúp con bé, tôi rất biết ơn. Đây là danh thiếp của tôi, có gì khó khăn thì đến tìm tôi." Lục Thành Xuyên ngẩn ra, sau đó thì đưa tay ra nhận lấy, "Cám ơn bác gái." Anh nhìn tên trên đó ghi công ty Richard, lông mày như có như không nhướng lên.

Bọn họ cũng không nán lại lâu liền rời đi. Bọn Bát Nam thì vô tình đi ngang qua nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng xô xát lên đi tới xem tình hình. Không ngờ lại bắt gặp chuyện đó.

Cẩn Ngọc Hồng nhìn bọn họ đi xa thì quay lại nhìn cô, "Bọn họ là ai? Con quen biết bọn họ sao."

"Không ạ, chỉ là vô tình giúp đỡ con."

Cẩn Ngọc Hồng gật đầu. Bọn họ chơi một lúc thì về, về đến nhà cũng vừa lúc dọn cơm.

Cẩn Ngọc Hồng lên thư phòng gọi điện thoại, không lâu lắm liền xuống.

Mẫn Hoa định đỡ Âu Dương Khả Lạc đứng dậy, "Để tôi làm." Cẩn Ngọc Hồng lên tiếng.

Sau khi ngồi yên vị trên ghế, Phương quản gia sai người mang thức ăn lên, rất nhanh trên bàn được lấp đầy bàn ăn.

Phòng bar hạng nhất.

Bọn Bát Nam tụ tập trong phòng, trên bàn ngổn ngang các loại trái cây, đồ ăn, thức uống.

"Lục Xuyên, cô gái bị bắt nạt trong nhà vệ sinh ban nãy cậu không thấy quen à." Bát Nam xích lại gần Lục Thành Xuyên.

Lục Thành Xuyên khẽ nhíu mày tựa như đang nhớ lại. Bát Nam thấy anh không trả lời nên nói thêm, "Là người trong miệng Lâm An nói, thật không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp đó." Bát Nam nhớ lại khoảng khắc đó, hình ảnh Âu Dương Khả Lạc ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn gần mới thấy, làn da cô trắng đến phát sáng, tựa hồ như không có chút tì vết, lông mi dài mà cong vút giống như lông vũ. Gương mặt đẹp đến mức chói mắt, lúc Cẩn Ngọc Hồng xuất hiện, anh ta phải há hốc miệng. Nhan sắc bà diễm lệ, hai mẹ con đứng cùng nhau thì cực kỳ giống. Bát Nam tặc lưỡi, không trách Âu Dương Khả Lạc lại có nhan sắc câu hồn đoạt phách* đến như vậy, đều được thừa hưởng từ mẹ cả.

*Câu hồn đoạt phách là đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.

"Mình không có hứng thú."

"Xuyên thiếu, thẩm mỹ cậu không vấn đề đó chứ? Cậu không có chút phản ứng khác thường nào à."

Lục Thành Xuyên ném con mắt sắc bén đến Bát Nam. Tống Long cười, "Không lẽ cậu lại hứng thú với bọn mình?.

Lục Thành Xuyên nhấc cằm, coi bộ rất nhàn nhã, đôi mắt sắc bén nhìn người con trai đối diện, nhìn cho đến khi Tống Long cảm thấy sợ hãi. Rốt cục, Tống Long cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Thành Xuyên rồi ngồi xuống, bàn tay to cực kỳ thân mật nắm lấy bả vai anh...

Bát Nam nhìn cảnh tượng trước mặt mình, rốt cục, cũng không chịu được nổi, nói vài câu rồi rời đi.

"Tiểu Thành Xuyên, cậu đừng nhìn mình như vậy có được không? Ánh mắt cậu sẽ khiến mình sinh ra loại xúc động muốn phạm tội!"

"Thế nào? Đột nhiên có hứng thú với cơ thể mình? Chẳng lẽ rốt cục cậu cũng động lòng với soái ca có một không hai như mình, hơn nữa còn muốn động chạm mình?"

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên phục vụ rượu định tiến vào, nhưng lại bị cảnh tượng trước mặt làm đứng hình, cô ta há hốc miệng. Hai người đàn ông ôm nhau, mặt gần nhau như sắp hôn nhau đến nơi.

Lục Thành Xuyên theo phản xạ đẩy đối phương ra, chỉnh sửa áo bị nhăn nhúm một khoảng. Tống Long cũng mất tự nhiên ngồi sang bên cạnh.

Cô ta hoảng loạn vội xin phép rời đi, Tống Long nói lớn tiếng giải thích, "Mọi chuyện không --------"

Cạch.

Nửa câu sau Tống Long nuốt vào bụng. Tâm tình chán nản không thôi, uể oải nằm ra ghế, phóng ánh mắt muốn giết người tới Lục Thành Xuyên.

Trái với Tống Long, Lục Thành Xuyên an nhàn ngồi thưởng thức rượu, khoái chí uống sạch ly rượu trong tay.

Không lâu sau Bát Nam đã về, cậu ta thấy bầu không khí quỷ dị thì thắc mắc trong lòng.

Cậu ta ngồi về chỗ, thấy trên bàn chưa mang rượu lên thì lên tiếng hỏi, "Rượu đâu? Mình vừa ra ngoài quầy order rượu, họ chưa giao lên sao?"

Tống Long nghe xong thì tức tối không thôi, "Sợ hãi chạy đi mất rồi."

"Cái gì?" Bát Nam thực sự nghi ngờ là mình nghe lầm rồi, "Sợ hãi? Có chuyện gì vừa xảy ra ở đây à."

Lục Thành Xuyên tiếp lời, "Chính xác, một vụ cướp sắc."

Bát Nam rối như tơ vò, trong lúc nhất thời chỉ biết ngây ngốc nhìn Lục Thành Xuyên, anh ta quan sát thấy sự khác thường của Tống Long, cộng thêm những lời nói của Lục Thành Xuyên.

Bát Nam không hề đoán ra Lục Thành Xuyên sẽ cho đáp án này, trong chốc lát chỉ biết ngẩn người, lại theo ánh mắt Lục Thành Xuyên mà như có chút manh mối. Đột nhiên cậu ta bừng tỉnh, ánh mắt thấp thoáng ý cười.

"Nhân viên đó nhìn được những gì rồi."

Tống Long nghe xong ném chiếc gối vào người Bát Nam, "Cậu im miệng cho tớ." Bát Nam "ai ui" một tiếng.

Rất lâu sau bọn Lâm An cũng đến, bọn họ chiếm hết chỗ ngồi trong phòng, nằm lười biếng trên ghế.

Bát Nam xích lại gần Lâm An, "Cho cậu nghe tin này, sáng nay bọn mình ra tay nghĩa hiệp, cứu giúp mỹ nhân."

Chu khải nghe xong thì phì cười, "Cậu mà cũng là anh hùng?"

"Còn tốt hơn loại cậu chán! Trăng hoa như cậu sao hiểu được nâng niu như ngọc bảo chứ."

"Cám ơn khen mình đẹp." Chu Khải cong môi cười.

Bát Nam dứt khoát không thèm để ý cậu ta, "Lâm An, cậu còn nhớ người mà cậu cho mình xem không? Sáng nay bọn mình có gặp nhau được."

"Cậu nói Âu Dương Khả Lạc?" Bát Nam nghe xong lời của Lâm An thì hiện lên hình ảnh của Cẩn Ngọc Hồng lúc đó có gọi cô là Lạc Lạc.

"Đúng rồi."

"Sao cậu gặp được cô ấy?"

"Bọn mình đi ngang qua nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng xô xát, định qua đó xem thử tình hình thì phát hiện ra cô ấy cũng ở đấy, bị mấy tên khốn trêu ghẹo." Bát Nam nhớ dáng vẻ lúc ấy, "Hình như là bị tai nạn nên cô ấy ngồi trên xe lăn."

"Ghê nha." Lâm An quét mắt sang phía bên cạnh.

Lục Thành Xuyên nằm lười biếng trên ghế, tay cầm điện thoại chơi game. Bọn Chu Khải cũng đang chơi game. Bọn họ chính là thế, mỗi khi rảnh sẽ tụ tập với nhau ở một địa điểm, dù không làm gì nhưng vẫn duy trì thói quen như thế.

....

Âu Dương Khả Lạc ăn cơm xong thì lên phòng ngủ trưa một giấc tới chiều tối, cuộc sống khi tĩnh dưỡng rất nhàm chán, không được chạy nhảy nhiều nơi, chỉ ru rú ở trong phòng, Cẩn Ngọc Hồng sợ mang cô đi nhiều nơi rồi xảy ra chuyện gì. Nên tốt nhất là ở nhà, cô chính là bị cấm túc ở nhà trong khoảng thời gian này.

Lúc cô dậy đã là hơn 6 giờ tối, cô vất vả đứng dậy đi tắm. Nói cho dễ nghe chứ thực chất là chỉ rửa người qua loa, Cẩn Ngọc Hồng đã dặn dò cô là không để vết thương bị nhúng nước.

Mẫn Hoa đúng giờ sẽ vào phòng Âu Dương Khả Lạc giúp cô đến nhà ăn. Hôm nay vẫn như mọi ngày.

Mẫn Hoa đẩy Âu Dương Khả Lạc ra khỏi phòng, ánh mắt lúc lơ đãng lướt qua cửa sổ lớn gần đó.

"Tiểu thư nhìn xem, ánh hoàng hôn thật đẹp."

Âu Dương Khả Lạc nhìn theo tầm mắt của Mẫn Hoa. Một khung trời màu vàng óng, "Đẩy em đến chỗ đó đi." Mẫn Hoa đẩy cô tới bệ cửa sổ lớn bằng kính, ánh hoáng hôn đổ lên bệ cửa sổ, ánh sáng hắt dài đến chỗ cô, càng tới gần thì ánh hoàng hôn tô lên người cô một màu vàng óng. Mắt cô càng thêm lung linh hơn, môi mỏng khẽ mở, cánh môi anh đào màu hồng nhuận được tô lên sắc tố vàng óng.

Mẫn Hoa đắm chìm trong sự xinh đẹp đấy, cô ấy luôn biết Âu Dương Khả Lạc rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp kinh ngạc đến như vậy. Mẫn Hoa bừng tỉnh trong sự xinh đẹp đấy, cô ấy lấy ra một tuýt mỡ, Mẫn Hoa ngồi xuống thoa thuốc cho Âu Dương Khả Lạc.

"Tiểu thư, chiều nay Trần thiếu gia có qua đây tìm tiểu thư. Nhưng tôi nói là tiểu thư đang ngủ nên anh ta nói sẽ ngồi ở phòng khách chờ tiểu thư thức dậy." Cô ấy cẩn thận xoa nhẹ nhàng lên vùng bị bầm tím. "Tôi có lấy lý để bảo Trần thiếu gia đó về nhưng anh ta một mực muốn ở lại để gặp tiểu thư."

Âu Dương Khả Lạc nghe xong thì cả rối rít, "Anh ta hiện giờ đang ở đây?"

"Vâng. Đang ngồi trò chuyện với cùng với Lão gia ạ."

Tâm tình ngắm cảnh hoàng hôn đã triệt để không còn, bây giờ cô đang nghĩ cách lấy lý do để không xuống dưới, cô hận không thể tung cửa bỏ chạy.

"Chị mang em trở về phòng lại đi. Em có cách để không xuống dưới, nhưng chị phải giúp em."

****

Mọi người có tự hỏi rằng tại sao Lạc Lạc Bảo Bảo cứ phải trốn tránh Tiểu Tưởng như vậy không? Mọi chuyện đều có lý do riêng nhé. Muốn biết lý do đằng sau là gì thì hãy đón chờ chương tiếp theo của bộ truyện này nhé!

Mãi yêu các Tềnh Yêu của ta :33

Bình luận